Wednesday, December 31, 2014

Hoang lạnh làng biệt thự kiến trúc Pháp ở Hà Nội

Mặc dù được thiết kế theo phong cách hiện đại với nhiều tiện ích, nhưng các dãy biệt thự đơn lập, nhà vườn, liền kề… tại khu đô thị Lideco (Hoài Đức, Hà Nội) không có người ở.
Nằm ở phía Bắc quốc lộ 32, cách trung tâm thủ đô khoảng hơn 10km về phía Tây, khu đô thị Lideco với hàng trăm ngôi biệt thự đang trong cảnh lạnh lẽo, hoang vắng. 

 

Dự án Lideco được khởi công xây dựng từ cuối năm 2007 và dự kiến hoàn thiện từ năm 2013 với hơn 600 biệt thự kiểu Pháp. Nhưng đến cuối năm 2013 mới có hơn 400 căn biệt thự tại đây được bàn giao cho khách hàng. Tuy nhiên do có nhiều vấn đề nảy sinh nên khu đô thị này vẫn ở trong tình trạng hoang vắng. 

 

Nhìn từ trên cao, nơi đây quy hoạch khá bài bản. Phía đông chủ yếu bố trí các nhà biệt thự song lập, nhà liền kề và nhà liền kề có vườn, nhà ở, lô phố. Khu vực thứ hai nằm ở phía tây, là trái tim của khu đô thị với một hồ lớn đặt ở trung tâm tạo cảnh quan cho các công trình xung quanh.

 

Liền với hồ nước là khu thể thao, giải trí, ăn uống, thương mại, hành chính…. Ở khu vực này bố trí các biệt thự đơn lập, nhà vườn, nhà liền kề, nhà ở, lô phố, tận dụng tối đa cảnh quan mặt hồ và các công trình công cộng. Trong ảnh, hồ sen đen ngòm vì không được chăm sóc. 

 

Toàn khu được bố trí tự nhiên, các vỉa hè lát gạch nhiều màu sắc khác nhau tạo nên sự mềm mại. 

 

Các khối biệt thự, nhà vườn kết hợp với công trình công cộng, mặt hồ, các dải cây xanh tạo nên một chuỗi liên hoàn nhưng hoang vắng. 

 

Được biết, nguyên nhân khiến cả khu đô thị bỏ hoang là do phần lớn khách hàng không thể giao đủ số tiền mua nhà sau khi công trình hoàn thiện từ cuối năm 2012. Hiện nay, ở các khu xây dở dang chỉ mới xong phần thô là cây cỏ mọc um tùm. 

 

Muốn bước vào phải len giữa rừng cây dại mọc đầy trước cửa. 

 

Khu vực dự định sẽ là sân chơi và các tiện ích khác cũng trong tình trạng tương tự. 

 

Giá một căn biệt thự ở đây đã giảm từ 30 đến 50% so với ban đầu. Nhiều khách hàng mua nhà dù đến thời điểm này đã xây xong nhưng không dám về ở, họ thà chịu bỏ hoang còn hơn bán với giá rẻ. 

 

Cửa đóng then cài 24/24h, mạng nhện giăng khắp nơi. 

 

Nơi sẽ là gara để ô tô phải bịt tạm bằng gạch mà chưa lắp cửa. 

 

Rêu đang phủ dần trên các vách tường. 

 

Một trong số ít ngôi biệt thự có người ở. 

 

Sân quần vợt nằm giữa khu đô thị chưa dùng đã cũ bẩn, xuống cấp. 

 

Đây là một trong rất nhiều khu đô thị ở Hà Nội bị bỏ hoang, điển hình cho một thời đất sốt ảo, khi các nhà đầu tư ném tiền vào đất mong chờ siêu lợi nhuận. 

Quyền lực và những trò đấu đá, đánh lừa dư luận ở Việt Nam hiện nay

duongkhiettri_nguyentandung
“…Rõ ràng, nếu Trung Nam Hải thành công trong việc xếp đặt đ/c X ngồi vào chiếc ghế Tổng Bí thư nhiệm kỳ tới thì cặp bài trùng Hoàng Trung Hải – Nguyễn Tấn Dũng đã tiến một bước rất dài trong việc hiện thực hoá âm mưu thôn tính Việt Nam của Đại Hán…”


Sự tha hoá của quyền lực

Quyền lực vốn dĩ là một thứ ma tuý xưa nay vẫn biến bao kẻ “tính bản thiện” thành những con thiêu thân lao vào vòng xoáy đầy mê hoặc của nó.

Phần thưởng quyền lực càng lớn thì đám thiêu thân kia càng điên cuồng, càng sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả để đạt được mục đích của mình. Lịch sử nhân loại từng ghi nhận bao thảm kịch con giết cha, vợ giết chồng, anh em tiêu diệt nhau để tranh đoạt ngôi vua, bởi một khi được ngồi lên cái ngai vàng đáng thèm muốn ấy thì ngay lập tức họ trở thành chúa tể thiên hạ, muốn gì được nấy.

Trong kỷ nguyên hiện đại, cho dù ánh sáng văn minh của nhân loại đã ít nhiều xua tan bóng tối bí hiểm của các trung tâm quyền lực trị vì thiên hạ, quyền lực vẫn là thứ khiến nhân loại bị ám ảnh nhiều hơn bất cứ điều gì khác.

Đặc biệt, dưới các chế độ tự xưng là “xã hội chủ nghĩa”, nơi mà vị “vua tập thể” mang tên Bộ Chính trị vẫn nắm trong tay những quyền lực vô biên, chẳng khác các bậc quân vương khi xưa là mấy, cuộc chiến tranh giành một vị trí trong ban lãnh đạo chóp bu và nhất là ngôi vị tối cao cũng diễn ra vô cùng khốc liệt. Thậm chí, đến như “Cha già Dân tộc” Hồ Chí Minh mà còn bị chính người “học trò kiệt xuất” của mình là Lê Duẩn âm mưu ám sát, cho dù chính ông ta là người đã đặt Lê Duẩn vào vị trí kế tục mình.

Những chiêu trò tranh đoạt quyền lực trước thềm Đại hội XII

Càng gần đến Đại hội XII của Đảng CSVN, dự kiến diễn ra vào đầu năm 2016, người ta lại càng được chứng kiến nhiều trò đấu đá, tung hoả mù và đánh bóng tên tuổi vượt ra ngoài không gian quyền lực bí hiểm của ban lãnh đạo Việt Nam.

Gần đây, trên mạng Internet đã xuất hiện một blog mới có tên “Chân Dung Quyền Lực”, tập hợp thông tin về các ứng viên tiềm tàng cho Bộ Chính trị và đặc biệt là vị trí Tổng Bí thư khoá tới. Với kiểu đưa tin đề cao ngài Thủ tướng đương nhiệm và dè bỉu, hạ thấp các nhân vật còn lại, người ta không khó để đoán ra đây lại là một chiêu trò mới của đ/c X, nhân vật đang lăm le tranh đoạt ngôi vị tối cao của bộ máy trong kỳ đại hội tới.

Cách đây vài hôm, một số trang báo mạng “lề trái” còn đăng lại bài “Vì sao Hội nghị TW 10 phải trì hoãn kéo dài?” của Kami trên trang blog của Đài Á Châu Tự Do. Bài viết này tung hê “tên tuổi” của đ/c X một cách không cần giấu diếm:

…Có lẽ không cần nói rõ cá nhân đang muốn tiếm quyền để nắm lấy sự lãnh đạo quân đội là ai thì mọi người cũng đã rõ. Có lẽ chỉ có cá nhân nào đã từng tuyên bố trong thông điệp đầu năm 2014 dám nhắc đến vấn đề cần thiết phải cải cách thể chế ở Việt nam mới dám có mong muốn ấy và cũng chính người đó là người có đủ quyền lực để thay đổi, kể cả việc thay đổi Hiến pháp.

…Nếu giữ chức Tổng Bí thư thì đây là cơ hội cho ông Dũng sử dụng hệ thống chân rết quyền lực của mình xây dựng trong 02 nhiệm kỳ là Thủ tướng từ trung ương đến địa phương để thực hiện những gì ông ta đã tuyên bố. Kể cả việc cải cách thể chế. Đó chính là điều mà lâu nay, dư luận đã từng hy vọng và đặt niềm tin vào ông Nguyễn Tấn Dũng và mong mỏi rằng ông sẽ là một nhà cải cách, được ví như một Gorbachev của Việt nam. Thậm chí người ta còn không dấu diếm hy vọng ông Dũng sẽ trở thành một Tổng thống đầu tiên của Việt nam sau năm 1975.

…Đặc biệt, trong điều kiện ông Dũng đang nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của cựu Chủ tịch nước Đại tướng Lê Đức Anh - Cố vấn Ban chấp hành TW vốn là người đứng sau hậu trường chính trị của Đảng. Đồng thời cũng là người vừa khen ngợi những phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về lập trường trong vấn đề Biển Đông là "những phát biểu này hợp lòng dân, có thái độ rõ ràng, đúng đắn và rất đáng quý và nâng cao uy tín của Việt Nam trên trường quốc tế trong vấn đề chủ quyền tại Biển Đông.". 

Cũng cần phải nhắc lại, chỉ trước đây không lâu, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã không ngần ngại và huỵch toẹt về quan hệ Việt Trung khi cho rằng: "Không thể có bạn kiểu nhà tôi là nhà anh, của tôi là của anh được". Và đây rất có thể là tư tưởng chủ đạo của Hội nghị TW 10 trong vấn đề quan hệ Việt - Trung. Đây có lẽ cũng là lý do của chuyến thăm Việt nam rốt ráo trước Hội nghị TW 10 tới đây của ông Du Chính Thanh, chủ tịch Hội nghị Chính trị Hiệp thương Nhân dân Trung Quốc vào những ngày sắp tới. Được biết trong chuyến thăm này, một trong những nội dung trọng tâm là thảo luận về vấn đề liên quan tới quan hệ Việt - Trung, đặc biệt là về quan điểm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong vấn đề này. Được biết là thái độ chống Trung quốc của ông Dũng đã làm cho phía "bạn" rất không hài lòng và đó cũng chính là lý do vì sao phe thân Trung quốc của ông Nguyễn Phú Trọng lại muốn bằng mọi cách hạ "đo ván" Thủ tướng Dũng trong kỳ bỏ phiếu tín nhiệm trong Hội nghị TW 10 để chặn đướng tiến tới chức vị Tổng Bí thư. Dù rằng kết quả lấy phiếu tín nhiệm của Quốc hội của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng rất khả quan.

Để đánh giá mức độ “khách quan” của bài viết trên thì trước hết chúng ta cần đánh giá “nhân thân” của tác giả. “Blogger” Kami chính là người lập và điều hành trang mạng Tin Tức Hàng Ngày ở địa chỉtintuchangngayonline.com. Kami đã từng nhiều lần bị tố cáo là gián điệp mạng, và đằng sau cái tên này là cả một ê-kíp an ninh làm việc dưới sự chỉ đạo của viên tướng “đồ tể” Nguyễn Văn Hưởng, cựu “cố vấn an ninh” của đ/c X. Khi Nguyễn Văn Hưởng về vườn thì mạng lưới gián điệp mạng này đương nhiên được chuyển giao cho “truyền nhân” của ông ta ở Bộ Công an là Tô Lâm, một tay chân thân tín của đ/c X.

Bản thân tác giả bài này, người vẫn theo đuổi vụ tố cáo đ/c X, cùng PTT Hán tặc Hoàng Trung Hải và (nguyên) TBT Nông Đức Mạnh, từ năm 2008 đến nay, cũng từng bị Kami vu khống trên trang Tin Tức Hàng Ngày của anh ta là “nghiện ma tuý cực nặng”:


Mời quý độc giả xem một status của tác giả bài viết này đăng trên Facebook ngày 24.5.2013 để vạch mặt (những) tên an ninh bẩn thỉu đội lốt “blogger” Kami ở đây hoặc xem dưới đây:

Chân tướng một tên Lê Chiêu Thống hiện đại

Một khi xác định được “nhân thân” của “blogger” Kami, người ta sẽ dễ dàng vạch trần chân tướng của ngài Thủ tướng “bài Hoa, thân Mỹ” Nguyễn Tấn Dũng, nhân vật mà tác giả bài viết này đã tố cáo suốt hơn 6 năm nay là một tên Lê Chiêu Thống hiện đại, một gã Hán nô ngoan ngoãn và tận tuỵ dưới sự điều khiển của PTT Hán tặc Hoàng Trung Hải và Trung Nam Hải. Những phát biểu hùng hồn của ông ta nhằm vào Trung Quốc chẳng qua chỉ là trò bịp bợm dưới sự giật dây của Trung Nam Hải hòng đánh lừa dư luận, tạo điều kiện cho ông ta “ghi điểm” với công chúng.

Thiết tưởng không cần phải nhắc lại rằng Lê Đức Anh chính là nhân vật mà năm 1988, trên cương vị Bộ trưởng Quốc phòng, đã ra lệnh cho lực lượng quân đội bảo vệ Trường Sa không được nổ súng chống trả khi bị Trung Quốc tấn công, khiến 64 chiến sĩ Gạc Ma chết thảm dưới làn mưa đạn của quân xâm lược, còn đảo Gạc Ma thì dễ dàng rơi vào tay Trung Quốc.

Lê Đức Anh cũng chính là một trong những “tác giả” của Hội nghị Thành Đô 1991, đưa Việt Nam bước vào một thời kỳ Bắc thuộc mới. Theo Bên Thắng Cuộc thì chỉ mấy tháng sau Đại hội VIII, Lê Đức Anh bị đột quỵ và được cứu sống nhờ các bác sỹ Trung Quốc, những kẻ vẫn giấu kín phác đồ điều trị của ông ta và trên thực tế là nắm giữ mạng sống của ông ta cho đến nay.

Một nhân vật “tiếng tăm” như thế mà lại ra mặt ủng hộ kẻ dám công khai chống lại quan thầy đang nắm trong tay mạng sống của mình thì chỉ những ai quá ngây ngô mới tin nổi.

Rõ ràng, nếu Trung Nam Hải thành công trong việc xếp đặt đ/c X ngồi vào chiếc ghế Tổng Bí thư nhiệm kỳ tới thì cặp bài trùng Hoàng Trung Hải – Nguyễn Tấn Dũng đã tiến một bước rất dài trong việc hiện thực hoá âm mưu thôn tính Việt Nam của Đại Hán.

Bình yên nào của em tôi



Bình yên nào của em tôi
Sao đầy vơi nước mắt mặn môi
Mảnh tim buồn lưu lạc của anh ơi!
Dòng sông dòng đời
Bao giờ về với biển khơi.

Tình yêu nào tôi đã cho em
Tình yêu nào em đã trao tôi
Hay chỉ là một giấc mơ thôi
Nên đời còn hoài mãi đơn côi

Trắng đêm uống cạn lệ tình
Rơi trên vũng ngực cho mình xa nhau
Mảnh tim mang nửa đời người
Em ơi giữ lấy dỗ dành bình yên.

Ngựa hoang một đời rong ruổi
Chợ đời hằn những vết roi
Bỏ thân một lần dâng hiến
Cho hồn về với thảo nguyên


Bình yên rồi đến với em
Hoa cúc xưa lại nở sau hè
Tuyết rơi đều
Mùa xuân lại đến
Em tươi cười… nhặt mảnh đời em

Tuesday, December 30, 2014

Ai đang làm khánh kiệt đất nước (phần 3)

Xin thông tin ngay về việc có kế hoạch cho Phạm Huy Hùng (Vietinbank) “đi chữa bệnh nước ngoài” và hệ thống dữ liệu của Seabank bị hack.
Từ đầu năm đến nay, Phạm Huy Hùng đã xuất cảnh rất nhiều lần. Lần gần nhất là từ 8 tháng 5 đến 18 tháng 5. Một cuộc chuẩn bị có kế hoạch nếu như vụ Huyền Như cần phải giải quyết theo một hướng khác?
Ngày 22 tháng 5, một khách hàng tên Vân ở cùng địa chỉ Chi Nhánh Hoàn Kiếm của Ngân Hàng Seabank (Ngân Hàng Đông Nam Á - Tòa nhà 93 Đinh Tiên Hoàng, Hà Nội) đã làm ầm ỹ khi số tiền 150 triệu đồng của bà ta trong tài khoản mà chỉ được thể hiện là 60 triệu. Sự việc rắc rối của bà Vân kéo dài vài tuần mà không thể trả lời đúng hay sai.
Và nguyên nhân thì khách hàng Vân không thể biết được rằng, hệ thống dữ liệu của Ngân Hàng này bị chết trên cả hai hệ thống phần mềm T24 và một hệ thống khác chạy song song.
Điều lạ là tại sao cả hai hệ thống đều chết khi Seabank đầu tư khá tốt cho phần công nghệ thông tin nếu như không phải là cố tình cho chết? Seabank của bà chủ Nguyễn Thị Nga hay còn gọi là Nga “lật” là ngân hàng ngoài quốc doanh duy nhất có hẳn một phó tổng giám đốc (ông Nguyễn Tuấn Cường) phụ trách công nghệ thông tin. Đã mất toàn bộ dữ liệu của khách hàng từ tháng 9 năm 2013 tới nay. Liệu đó là điều cực kỳ bất thường hay cố tình bất thường?
Seabank đang trong quá trình được thống đốc Nguyễn Văn Bình “ưu ái” cho tìm đối tác để tái cơ cấu trong khi các ngân hàng khác đã và sẽ bị “cưỡng hôn”. Hay chính xác hơn quá trình bị thâu tóm bởi nhóm lợi ích của Bình Ruồi.
Phải chăng Nga lật muốn làm đẹp các con số trước một cuộc cải tổ mới? Và câu trả lời cũng có thể là tự tạo ra tình huống chứ không phải là cuộc tấn công từ bên ngoài?
Vì sao Nga lật đươc ưu ái? Nga đóng góp 50 trong số 1000 tỷ để Bình Ruồi dùng trong đợt vận động mua phiếu trước kỳ bỏ phiếu tín nhiệm tại Quốc Hội năm ngoái.
Nga rút tiền Ngân Hàng Seabank chỉ bằng một tờ bướm vàng và các chi nhánh phải tự làm các thủ tục còn lại và Ngân hàng Seabank chỉ là công cụ thu hút tiền cho các mục đích của bà ta.
Bà ta vốn là một y tá đi xuất khẩu lao động ở Đức cùng chồng là Lê Hữu Báu. Sau chuyển kinh doanh xe máy tại 57 Bà Triệu rồi phất lên. Số nhà 57 Bà Triệu vốn là của nhà chồng Nga rồi mua lại của các hộ khác. Nay thành trụ sở một chi nhánh của Seabank.
Bố chồng là ông Lê Kiếm nhưng Nga hay giới thiệu khéo mình là con dâu ông Lê Duẩn. Vợ ông Lê Kiếm là bà Chung, là gia đình chủ rạp Công Nhân và tòa nhà nay là Đại Sứ Quán Indonesia trên Đường Trần Hưng Đạo và Ngô Quyền. Nhưng đã mất sau đợt cải tạo công thương ở Hà Nội và phải về ở 57 Bà Triệu.
Ngân hàng Seabank làm liều. Nếu bà chủ rút mỗi ngày vài trăm tỷ chỉ bằng tờ bướm vàng thì nhân viên cũng có thể làm bậy trong hoàn cảnh chả khác gì chuyện của Huyền Như ở Vietinbank.
Bà Nguyễn Thu Thảo gửi tiền vào Seabank chi nhánh Hà Nội nhưng nhân viên Đào Anh Tú không đưa vào hệ thống mà bỏ ngoài đem tiêu. Số tiền lên đến 18 tỷ, chỉ thu hồi được 4 tỷ. Vụ việc vỡ lở, Seabank đền cho bà Thảo. Tú và một đồng nghiệp khác bị bắt.
Bà Thảo là vợ ông Đoàn Mạnh Giao, cựu Chánh Văn Phòng Nội Các thời Phan Văn Khải, mẹ đẻ Đoàn Hoài Anh, vụ phó vụ quan hệ quốc tế Ngân Hàng Nhà Nước và là mẹ vợ của Nguyễn Đình Lâm (Lâm Công Tử), chủ tịch PVCom bank. Lâm là đệ tử của Bình Ruồi. Khi Bình nằm viện, Lâm canh cổng và là người quyết định cho ai vào thăm Bình.
Qua việc này để thấy, đã có tiền lệ tham ô xảy ra và Ngân Hàng Nhà Nước cũng biết nhưng vì sự an toàn cho băng nhóm mình mà sẵn sàng phủi trách nhiệm, đổ sang cho người khác. Vụ Huyền Như, Huyền Như phải bị xử về tham ô, Hùng và Bình phải bị khởi tố về việc để xảy ra thất thoát lên đến 4911 tỷ. Tính cả lãi cho tới ngày nay là khoảng 6000 tỷ.
Viết thêm về Bình và thủ đoạn thâu tóm ngân hàng của Bình Ruồi
Bình là con ông Nguyễn Văn Chuẩn. Bình tốt nghiệp ngành Toán ở Liên Xô chứ không phải là ngân hàng tài chính. Bố Bình từng là Tổng Giám Đốc Ngân Hàng Quốc Gia, tức tương đương chức Thống Đốc Ngân Hàng Nhà Nước.
Vì thế mà mọi người vẫn gọi Bình là Bình Chuẩn. Bình có nốt ruồi ở giữa mặt nên sau này dân chúng tự gọi là Bình Ruồi. Cả hai cái tên Bình Chuẩn hay Bình Ruồi, Bình đều không thích. Nên cấp dưới hay gọi chệch đi là Bình Đúng.
Anh ruột Bình là Nguyễn Văn Thành, lấy Nguyễn Nguyệt Tĩnh, con gái ông Lê Quang Đạo. Tức anh rể Thiếu Tướng Nguyễn Quang Bắc. Vì thế dắt dây quan hệ lằng nhằng với nhóm tướng lĩnh quân đội.
Vợ trước không cưới nhưng có con. Khi có con với vợ sau, Bình mới chính thức ly dị với vợ trước.
Chính vì không phải là người có chuyên môn về ngân hàng tài chính nên Bình điều hành ngân hàng như một thằng mafia thực thụ.
Về lý thuyết, tiền như máu của nền kinh tế. Cần đầy đủ để bơm vào các bộ phận và cũng cần hệ thống tốt có thể dẫn đưa cũng như các bộ phận không bị hỏng hóc.
Về thủ đoạn cướp ngân hàng
Trước khi Bình dự định cướp Ngân hàng nào. Bình cho người gửi nhiều tiền vào ngân hàng đó. Một ngày đẹp trời, Bình gọi cho các ngân hàng đối tác, không cho ngân hàng đó vay khi ngân hàng đó cần. Sau đó, Bình cho người rút tiền. Ngân hàng đó, ngay lập tức không thể có tiền để chi trả. Lúc đó phải cầu cứu đến Ngân Hàng Nhà Nước và đó là thời điểm Bình ra tay. Bình dùng tiền Ngân hàng Nhà Nước và đồng thời đưa ra các biện pháp kiểm soát đặc biệt. Bình cho người về nằm tại Ngân hàng đó. Khống chế hoạt động. Ai đến gửi nhiều thì đều nói là ngân hàng này đang khủng hoảng, mất khả năng thanh khoản. Khách hàng bỏ đi. Không cho vay được, dẫn đến thua lỗ.
Sau đó, Bình cho người vào mua với giá rẻ mạt, thậm chí dường như cướp không.
Phương thức mua như đã trình bày ở phần trước, Ngân Hàng Nhà Nước bơm tiền qua BIDV hoặc Vietinbank bơm qua các ngân hàng khác để rồi mua lại. Chả thế mà Phương Nam Bank của Trầm Bê đang mất khả năng thanh khoản chừng 50 ngàn tỷ vẫn có thể mua được Sacombank.
Với cách thức của Bình, kể cả ANZ, Citibank hay ngân hàng nào thì cũng phải chết.
9 Ngân hàng bị gọi là yếu kém chính là cách mà Bình vào thâu tóm như vậy.
Khi Bình đã giật dây được Ba X, cả hệ thống của Đại Quang phục vụ Bình. Bình muốn giết ai thì người đó chết. Cần bắt ai, Đại Quang, Phan Văn Vĩnh cho người bắt. Quang, Vĩnh, Mai trở thành công cụ của Bình. Nay thêm Hoàng Kông Tư, Bùi Mạnh Cường, Trần Công Phàn.
Chẳng hạn như Đại Tín đang bị Bình tiêu diệt. Đại Quang đang bao vây và Đại Tín sẽ chết một ngày không xa. Riêng phi vụ này Bình chi cho Quang hơn 1 triệu USD. Nhân chuyện 1 triệu đô, Bình cũng đưa cho Tô Huy Rứa hơn 1 triệu để Rứa thêm tiền mua một khách sạn 5 sao ở Pháp. Nhưng giờ thì vẫn chưa mua.
Cùng với phương thức này. Nam Việt Phương Tây, GP, PG… chết và sẽ chết.
Trong khi đó, các ngân hàng có số nợ xấu lên đến hàng chục ngàn tỷ nhưng vẫn có khả năng đi thâu tóm các ngân hàng khác như SHB, Phương Nam. Những ngân hàng không bị động đến như SEABANK, OCEAN BANK, Hàng Hải… Rồi thì từ chỗ không có tiền thành có tiền như Bản Việt.
Và câu chuyện sở hữu chéo được hình thành như thế đó.
Bình không chế tăng trưởng tín dụng, chính là việc không cho các ngân hàng đổ tiền vào nền kinh tế và như vậy, yếu tố trực tiếp dẫn đến nền kinh tế suy sụp là lãi suất cao và không có nguồn vốn.
Có nhưng lúc lãi suất lên đến 27% năm và lãi suất qua đêm là 37%.
Qua vài con số về tăng trưởng GDP: 7,55% (2005), 7,13%(2007), 6,42%(2010) và 5,42% (2013)
Mức nợ công (%GDP): 31,4% (2005), 33,8% (2007), 56,2%(2013).
Tăng trưởng tín dụng: 32%(2005), 54%(2007), 32%(2010) và 12,4%(2013). Thậm chí tăng trưởng tín dụng tháng 3 năm 2014 là -0.44%.
Xếp hạng tín nhiệm quốc gia: Moody: B2, S&P: BB-, Fitch: B+.
Tổng dư nợ doanh nghiệp nhà nước là 49,9% GDP với con số cho đến ngày 31 tháng 12 năm 2012 là 1,68 triệu tỷ.
Trong 3 năm qua, số doanh nghiệp ngừng và giải thể là 160 ngàn doanh nghiệp. Từ chỗ có 600 ngàn doanh nghiệp nay chỉ còn 300 ngàn.
Các khu vực chỉ có khu vực FDI (đầu tư nước ngoài) có lãi.
Năm 2013 có 66% số doanh nghiệp lỗ hoặc không lãi.
Nợ xấu báo cáo mỗi nơi một số, mỗi lúc một số. Các ngân hàng báo cáo vào tháng 12 năm 2013 là 3,61%, ngân hàng nhà nước báo cáo 5.66% nhưng Moody’s thì đưa ra con số là 15%.
Nợ xấu tháng 3 năm 2014: Các ngân hàng thương mại báo cáo là 4,47%; ngân hàng nhà nước báo cáo là 8,6% nhưng Fitch báo cáo là 13% (7/3/2014).
Việc thành lập VAMC, công ty thu mua nợ với vốn 500 tỷ chỉ là hình thức khoanh nợ, dãn nợ. Nợ đâu vẫn đó.
Việc một doanh nghiệp vay của nhiều ngân hàng dẫn đến nợ xấu khủng mà trách nhiệm thuộc về Thống Đốc Ngân hàng Nhà Nước vì đã không kiểm soát được tình hình. Chẳng hạn như Vincom báo cáo là nợ 18 nghìn tỷ nhưng thực chất là 70 nghìn tỷ là một ví dụ điển hình.
Luật có quy định khống chế trần cho vay nhưng lại không ra văn bản quy phạm pháp luật về mức trần phán quyết cho vay. Chẳng hạn, một ngân hàng không được cho một doanh nghiệp vay quá 15% vốn pháp định của họ. Nhưng ngân hàng có vốn 3.000 tỷ nhưng vẫn cho vay cả ngàn tỷ.
Trách nhiệm kiểm soát thuộc về ngân hàng nhà nước và việc dẫn đến nợ xấu là thuộc về ngân hàng nhà nước.
Trách nhiệm về quản lý vốn nhà nước trong các ngân hàng nhà nước thuộc về Thống Đốc nhưng để thất thoát hàng ngàn tỷ như ở Công ty Tài Chính II Ngân Hàng Nông Nghiệp, Vụ Chi nhánh Nam Hà Nội Ngân Hàng Nông Nghiệp, Vụ Bầu Kiên, Vụ Huyền Như.
Huyền Như là phó phòng thanh toán, là trưởng chi nhánh Điện Biên Phủ (TPHCM) nên Huyền Như là viên chức của Ngân hàng Vietinbank.
Huyền Như thay mặt Vietinbank ký kết các hơp đồng kinh tế với các đối tác. Tiền chuyển vào Vietinbank là có thật. Khi khởi tố vụ án, tiền của ACB vẫn còn 21 tỷ nằm trong Vietinbank. Nhiều cá nhân, tổ chức khác hàng khác gửi tiền vào Vietinbank mà Huyền Như là đại diện. Dấu của Vietinbank là có thật. Vậy Huyền Như sẽ phải bị kết tội tham ô và liên đới dân sự thì Vietinbank phải trả nợ thay cho Huyền Như vì sự buông lòng quản lý của mình. Nhưng Phạm Huy Hùng và Bình Ruồi chạy Đại Quang, Phan Văn Vĩnh để chuyển sang tội danh lừa đảo và Vietinbank trốn tránh trách nhiệm. Vụ này có có sự tiếp tay của Bá Thanh. Bá Thanh giúp Hùng giảm hết các trách nhiệm. Số tiền mà Hùng phải chi cho phi vụ này lên đến 700 tỷ.
19 cá nhân với 32 bản hợp đồng của ACB lên đến 718 tỷ bị thất thoát được ký và đóng dấu bởi Vietinbank. Tiền chuyển vào tài khoản của Vietinbank trước khi Huyền Như rút ra.
Cũng thất thoát và cho vay như ACB nhưng nhiều ngân hàng khác chả làm sao?
Trong sự vụ này còn có phần trách nhiệm không ban hành văn bản quy phạm pháp luật. Nếu như việc không ban hành dẫn đến hậu quả nghiệm trọng thì người phải ban hành sẽ phải chịu trách nhiệm.
Xin phân tích liên quan đến vụ việc Huyền Như và ACB
ACB ủy thác cho nhân viên rút tiền gửi Vietinbank. Vì ngân hàng nhà nước không ban hành văn bản hướng dẫn việc cấm các ngân hàng ủy thác cho nhân viên gửi tiền vào ngân hàng khác nên ACB không sai luật. ACB đã ngừng ủy thác 6 tháng trước khi ngân hàng nhà nước có văn bản.
Vậy thì ACB không hề sai. Việc họ mất tiền là do Vietinbank chối bỏ trách nhiệm. Vậy mà nhiều cá nhân ở ACB bị khởi tố và tới đây sẽ bị kết án tù.
Với 700 tỷ chạy chọt, băng nhóm Bình Ruồi, Hùng Vietinbank đang đổi trắng thay đen.
Tiền thực chất là dòng tiền của dân gửi vào các ngân hàng để cho vay lại nền kinh tế. Để xảy ra thất thoát và nợ xấu, chả ai bị làm sao. Thanh tra Ngân Hàng Nhà Nước chưa bao giờ chuyển hồ sơ để khởi tố vụ nào cả.
Việc Bình nắm được nợ xấu và dẫn đến việc nền kinh tế như ngày hôm nay cũng vẫn bình an vô sự.
Quay trở lại vụ án đang xét xử Bầu Kiên.
Nguyễn Đức Kiên là một kẻ biết quá rõ nhóm làm ăn của X và Bình. Kiên có tham gia ở khoảng 100 công ty chứ không phải chục công ty như mọi người vẫn biết. Việc kiếm tiền của Kiên không phải chỉ với ngân hàng và chứng khoán. Kiên kiếm tiền bằng tư vấn đầu tư.
Không ầm ỹ như anh em Nguyễn Trần Bạt về tư vấn đầu tư. Kiên đến với công viêc này sau nhưng chắc chắn và hiệu quả. Mỗi phi vụ thành công, Kiên kiếm từ 8 đến 10 triệu USD. Vì thế tài sản của Kiên nhiều hơn mọi người tưởng và Kiên trở thành mục tiêu cần tiêu diệt của một số người.
Xét ở góc độ của pháp luật thì cơ quan bảo vệ pháp luật không thể kết tội Kiên.
Ngôn từ mà người ta kết tội Kiên là Cố Ý Vi Phạm Pháp Luật gây Hậu Quả Nghiêm Trọng thì ở đây chả có cái nào có thể kết tội được. Không cố ý, không vi phạm pháp luật và không có hậu quả.
Các cơ quan từ hành chính đến tư pháp không chứng mình đàng hoàng được Kiên vi phạm ở chỗ nào.
Kiên làm tư vấn đầu tư nên Kiên rất rành về văn bản pháp luật.
Hơn nữa cũng không có đối tượng bị hại. Nhưng Kiên bị tiêu diệt bởi Kiên quá giàu và người ta muốn xâu xé tài sản của Kiên.
Thông tin thêm về thu chi ngân sách nhà nước
Bội chi và thâm hụt ngân sách ngày càng lớn. Phải đi vay và phát hành trái phiếu để chi thường xuyên và trả nợ đầu tư công. Bội chi càng này càng cao.
Ngân Hàng Nhà Nước không bố trí đủ nguồn để trả nợ đến hạn, phải phát hành trái phiếu mà thực chất là đáo nợ với số lượng ngày càng lớn: năm 2013 là 40.000 tỷ; năm 2014 là 70.000 tỷ; dự kiến năm 2015 là 102.000 tỷ và năm 2016 là 105.000 tỷ bằng Trái phiếu Chính Phủ. Trong khi chủ trương là chỉ phát hành Trái Phiếu Chính Phủ để đầu tư.
Do ngân sách nhà nước thu không đủ chi, yêu cầu đi vay để bù đắp bội chi ngân sách, đầu tư và trả nợ ngày càng cao.
Năm 2014, tổng chi ngân sách nhà nước hơn 1 triệu tỷ thì cần phải đi vay khoảng 400 nghìn tỷ (bù đắp bội chi ngân sách 224 nghìn tỷ, đầu tư 60 nghìn tỷ và trả nợ 105 nghìn tỷ).
Nợ công ngày càng lớn, tốc độ nợ công nhanh hơn nhiều tốc độ tăng trưởng kinh tế và thu ngân sách nhà nước, áp lực trả nợ ngày càng lớn.
Nợ công năm 2013, tính theo Luật Quản Lý Nợ Công là 56,2%GDP. Tính cả các khoản nợ khác của ngân sách nhà nước mà chưa có nguồn trả thì nợ công là 60,5%GDP. Tính thêm cả nợ của doanh nghiệp nhà nước (khi doanh nghiệp không trả được thì nhà nước phải trả nợ thay dưới nhiều hình thức) là 100,84%.
Theo quy định của Chính Phủ và khuyến nghị của Ngân hàng Thế Giới thì ngưỡng an toàn của nợ phải trả/tổng thu ngân sách không vượt quá 30%. Tuy nhiên nếu như năm 2014 là 24,2% thì theo tính toán của Bộ Tài Chính thì con số đó là 32,7% năm 2015 và 34,5% năm 2016.
Đến nay, tổng nợ công đã bằng 221% tổng thu ngân sách nhà nước. Nghĩa vụ trả nợ ngày càng lớn, ở mức rất đáng lo ngại.

Monday, December 29, 2014

Việt Nam 2014: 10 sự kiện lớn

1Trong năm 2014, có thể kể ra 10 sự kiện lớn, đánh dấu bởi phong trào đấu tranh cho Dân chủ và Nhân quyền có bước phát triển rõ rệt cả về số lượng và chất lượng. Đây là nét khởi sắc đáng mừng nhất cho đất nước ta. Nét đáng mừng thứ hai là chính quyền độc đảng do quyền lợi ích kỷ phe nhóm, ngoan cố duy trì chế độ toàn trị cổ lỗ, tự dấn thân vào tình thế hiểm nghèo toàn diện không có lối thóat, nếu không tự lột xác trong thời gian nhân Đại hội XII sắp tới gần.
Mười sự kiện lớn đó là:
1. Thư Ngỏ của 61 đảng viên CS gửi Ban Chấp hành Trung ương đảng và toàn thể đảng viên CS, yêu cầu thay đổi hẳn Cương lĩnh Chính trị, thay đổi thể chế từ toàn trị sang dân chủ một cách kiên quyết nhưng ôn hòa, đồng thời thực hiện đường lối đối ngọai thóat Trung, chống bành trướng, quan hệ bình thường với nhân dân Trung Quốc, công khai hóa toàn bộ các thỏa thuận ở Thành Đô năm 1990. Tuy số lượng không lớn nhưng họ tiêu biểu cho cả một khối đảng viên lão thành, đảng viên trí thức, có trí tuệ và tâm huyết. nếu việc chuẩn bị cho Đại Hội XII đi ngược với hướng này, đảng CS có nguy cơ vỡ ra từng mảng để hình thành tổ chức chính trị mới hợp thời đại, gắn bó với nhân dân, dân tộc.
2. Sự hình thành của Hội nhà báo độc lập VN và Văn đoàn độc lập VN, cùng với 10 năm trưởng thành của Hiệp hội các blogger tự do, nói lên sự lớn mạnh không ngừng của các tổ chức xã hội dân sự VN ngày càng gắn bó với nhau, nay đã lên đến gần 30 tổ chức. Các tổ chức dân sự họat động ngày càng công khai, đa dạng, tán phát hàng vạn bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, tổ chức các cuộc trao đổi, hội thảo, cà phê, dã ngọai, bàn tròn về Nhân quyền, các cuộc thăm hỏi hỗ trợ lẫn nhau, cứu giúp nhau với tình nghĩa keo sơn để đương đầu với bộ máy đàn áp.
3. Mặt trận ngọai giao của lực lượng dân chủ mở ra khá rộng, tạo nên sự phối hợp có hiệu quả trong và ngoài nước. Nhiều cuộc gặp gỡ quốc tế về dân chủ và nhân quyền mở ra ngay trong nước, nhiều đại sứ, lãnh sự, cán bộ sứ quán coi các chiến sỹ dân chủ VN như những bạn bè thân thiết. Nhà báo Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải được đón tiếp nhiệt thành ở hải ngọai, trong khi một số kẻ đội lốt chống cộng triệt để bị vạch mặt là phục vụ cho chính quyền toàn trị.
4. Chính quyền bành trướng TQ đưa giàn khoan HD 981 vào vùng biển VN vấp phải phản ứng rộng lớn của toàn dân ta trong khi Bộ Chính trị ở Hà Nội coi đó chỉ là “chuyện xung khắc trong gia đình” (!).
5. Việc xuất bản cuốn sách Lời trăng trối của triết gia Trần Đức Thảo và Đèn Cù (2 tập) của nhà văn Trần Đĩnh là những sự kiện văn học – chính trị có tác dụng sâu đậm giải ảo thần tượng Hồ Chí Minh, giải ảo công tích của đảng CS trong lịch sử VN, làm cho nhiều người còn lưỡng lự nhìn rõ sự thật hiển nhiên: đảng CS là cản trở tệ hại nhất cho sự phát triển và hội nhập của đất nước, đúng vào lúc đảng đang chuẩn bị cho Đại hội XII.
6. Kỳ họp Quốc hội cuối năm thông qua hàng chục đạo luật, nhưng vẫn lẩn tránh, trì hoãn các đạo luật căn bản nhất, như Luật về Biểu tình, Luật về Trưng cầu Dân ý, Luật về Sở hữu Ruộng đất. Quốc hội vẫn tỏ ra tê liệt về công tác phòng chống tham nhũng. Một lần nữa nó đã tỏ ra không xứng đáng là một cơ quan lập pháp nghiêm chỉnh, không xứng đáng ở trong ngôi nhà xây dựng hoành tráng mới được xây dựng. Cái xấu xa tồn tại là vẫn còn trong phòng họp kẻ từng ca ngợi tên độc tài khát máu Khaddam Hussein, từng tự nguyện làm cố vấn cho tên độc tài này, vẫn còn có kẻ thiếu tư cách chửi bới người đồng viện là ngu, thậm ngu, tứ ngu…, lại còn có đại biểu quốc hội mặc áo cà sa đăng đàn ca ngợi quân đội của nhà độc tài họ Kim ở Bắc Triều Tiên, coi đó là gương sáng cho Quân đội nhân dân VN học tập. Đủ thấy việc chọn lựa kiểu ‘đảng chọn dân bàu’ hài hước – bi thảm đến mức nào. Vẫn chưa hết, Ccó cuộc họp vắng mặt đến gần 100 đại biểu, nhiều đại biểu nhờ người bấm vào nút bỏ phiếu hộ., những chuyện khôi hài có thật trong một ‘đảng hội’ cuối mùa lúc suy tàn. Lại còn cuộc bỏ phiếu tín nhiệm không giống ai, chỉ có 3 nấc tín nhiệm, không có nấc bất tín nhiệm,, vậy thì thăm dò làm gì, khi ai cũng có đủ 100 phần 100, hầu hết là đảng viên bỏ phiếu cho nhau., ta tín nhiệm hoàn toàn ta, ta tự sướng, còn gì hơn. Hình như quốc hội Hà Nội muốn phơi bày trọn vẹn sự thật về ‘nền dân chủ giả cầy’.
7. Sự vấp ngã hoành tráng của ngài nguyên Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền, buộc phải nhả ra 4 ngôi nhà – biệt thự sang trọng và nay có thể bị truy tố ra tòa về nguồn gốc tài sản bất minh;, không thể chỉ thu hồi nhà và kiểm điểm là xong. Đây là kết quả của đòi hỏi của dư luận xã hội qua một số mạng xã hội dân sự lề trái cùng một vài tờ báo lề phải, liên tiếp phơi bày cả 5 “‘ttòa nhà trăm tỷ”’ thuộc quyền sở hữu của ông. Ban Kkiểm tra đảng không còn có thể ỉm được. Điều này mở ra một lọat vụ, như ngôi nhà bự và rừng cao su rộng lớn của nguyên chủ tịch tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung, 2 ngôi biệt thự quá khổ giữa thủ đô Hà Nội của nguyên phó thanh tra chính phủ Ngô Văn Khánh, ngôi nhà như lâu đài của nguyên chủ tịch tỉnh Hà Giang Đàm Văn Bông xây dựng toàn bằng gỗ nghiến…
Nhân dân Hà Giang vẫn còn đòi phải truy tố nguyên tỉnh trưởng Nguyễn Trường Tô, con quỷ dâm dục từng đầu têu vụ cưỡng hiếp các em nữ sinh vị thành niên rồi thóat tội, đổ hết lên đầu viên hịệu trưởng Sầm Đức Xương chịu 9 năm tù giam. Hiện ông Tô vẫn sống như vương giả trong khu nhà sang trọng bậc nhất Hà Giang. Một lọat vụ án cần mở ra để thu hồi những tài sản phi pháp, bất minh cho công quỹ. Chưa truy tìm được tài sản che dấu, tẩu tán, chôn cất thì biết bao bất động sản, nhà đất còn sờ sờ ra đó.
Quan CS giàu vô độ, dân đen lầm than, nợ quốc gia gãy lưng đang là thảm họa dân tộc.
8. Việc trả lại tự do rồi đẩy sang Hoa Kỳ luật sư Cù Huy Hà Vũ và nhà báo Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải, tiếp theo là bắt giáo sư Hồng Lê Thọ và nhà văn Nguyễn Quang Lập – Bọ Lập cũng như cuộc xét xử các nhà dân chủ Hằng – Vinh – Thúy ở Đồng Tháp cho thấy kiểu cách hai mặt “‘thả ra rồi lại nhốt vào như chơi”’ của Bbộ Cchính trị, đồng thời chứng minh thất bại của chủ trương này, khi các chiến sỹ được tự do dù ở trong hay ngòai nước khi tự do đều hăng hái hơn, được quần chúng quý trọng hơn và trở nên những nhân vật nòng cốt của phong trào đòi dân chủ và nNhân quyền đang mở rộng.
9. Năm nay đánh dấu một sự đảo lộn trong đánh giá của công luận đối với báo lề phải và lề trái. Nhân dân không những tiếp tục bỏ rơi các tờ báo của đảng và nhà nước như Nhân Dân, Quân Đđội Nhân Ddân, mà các báo khác như Thanh Niên, Tuổi Ttrẻ, An ninh Nhân dân … cũng sa sút trông thấy, các mạng trên lề trái được khá đông bạn đọc ưu tiên tìm đọc, cao hơn hẳn lề phải, như các mạng Dân Làm Báo, Đàn Chim Việt, Dân Luận, Diễn Đđàn Chân Trời Mới, và gần đây là Thời Bbáo Việt Nam của Hội nhà báo độc lập.
10. Trò hề cuối năm của Ban Ttuyên giáo CS là nặn ra một bản Thông Điệp của 10 tổ chức Blogger thân đảng CS, có tên tuổi và số lượng hẳn hoi (Nhóm chống luận điệu xuyên tạc 54.000, Nhóm Tôi yêu Công an Nhân dân 180.000, Hội phản bác Tuyên bố 258 có 3.100, Nhóm VN quê hương tôi 54.000, Nhóm Yêu nước VN 2.300, nhóm CHXHCN VN 2.000 , Nhóm Công troll phản động 28.000, đảng Công chính tranh luận mở 28.000, Hội yêu nước chống phản động 26.000 và Nhóm dòng máu Lạc hồng 26.000 ). Một trò hề dơ dáy trên mạng ‘Tự Hào VN’, ‘ Loa Phường’ ngày 8/12/2014.
Cũng Thông điệp, cũng có nhóm này, hội nọ, cả đảng nữa, cũng nhân ngày Nhân quyền Quốc tế. Nhưng không một địa chỉ, không một tên người, hòan tòan nặc danh, vô danh, dấu mặt, dấu tay, dù cho ra mặt bảo vệ đảng CS, chế độ CH XHCN, vậy mà không có chứng minh đăng ký họat động, ai chủ trương, tôn chỉ mục đích là gì, trụ sở ở đâu, người đại diện là ai ? Những con ma trơi được sinh ra trong cơn bế tắc tiến lui đều khó.
Xin kết thúc 10 sự kiện cuối năm bằng một trận cười sảng khoái ái nói lên thế tận cùng bi đát của đảng CS VN trong năm 2014 sắp kết thúc.’

TÔI VIẾT CHO ANH

Cảm ơn anh Nguyễn Ngọc Già !Ngày 12/12/2013, khi tôi bị bắt có rất nhiều người đã nhớ đến tôi và một trong số người đó là anh, anh Nguyễn Ngọc Già. Tôi cũng chưa biết thật 100% có phải anh là Nguyễn Đình Ngọc như thông tin từ phía lề đảng đã thông báo và sự lên tiếng của RFA hay không (1). Nhưng tôi vẫn phải viết vài dòng cho anh.
Ngày 12/12/2013, khi tôi bị bắt có rất nhiều người đã nhớ đến tôi và một trong số người đó là anh, anh Nguyễn Ngọc Già. Tôi cũng chưa biết thật 100% có phải anh là Nguyễn Đình Ngọc như thông tin từ phía lề đảng đã thông báo và sự lên tiếng của RFA hay không (1). Nhưng tôi vẫn phải viết vài dòng cho anh.
Anh Nguyễn Ngọc Già, anh có là ai chăng nữa thì những gì anh viết mới là quan trọng chứ không phải cái tên. Tôi viết bài này không phải để trả ơn anh khi anh viết bài về tôi (2) khi tôi bị bắt mà không lâu sau khi vào tù thì anh Trần Quốc Hiền đã in và gửi vào tù cho tôi. Tôi đọc những gì anh viết, anh Nguyên Thạch, bạn tôi Phạm Thanh Nghiên viết thật làm tôi xúc động không cầm nổi nước mắt. Những gì anh viết về tôi không ca ngợi tôi và tôi cũng không cần điều đó. Nhưng anh đã nói đúng về những gì cộng sản muốn bịt miệng tôi. Họ sợ rằng những tiếng nói lên sự thật sẽ càng làm cho người dân Việt Nam đang nằm trong chế độ cộng sản sẽ vùng đứng lên. Một lần nữa tôi cảm ơn anh vì những gì anh đã giành cho tôi.
Anh Già, cho đến giờ phút này chưa ai lên tiếng 100% khẳng định anh đã bi bắt và anh chính là Nguyễn Đình Ngọc. Nhưng điều đó không quan trọng đối với tôi. Nếu anh là Nguyễn Đình Ngọc thì tôi kính trọng anh Già và anh Ngọc chỉ là một người. Nếu có giả sử anh may mắn chưa bị lũ công an bắt thì tôi cũng thầm cảm ơn cả hai con người Nguyễn Ngọc Già và Nguyễn Đình Ngọc, bởi vì những ai bị loài cầm thú cộng sản bắt bớ bịt miệng đối với tôi đều là người đáng được tôn trọng và quý mến dù cho sau đó còn phải cần thêm hành động và thời gian kiểm chứng. Nhưng những gì tôi chứng kiến hơn 6 năm qua anh đã đóng góp cho các phong trào dân chủ , tự do và vạch mặt cộng sản Việt Nam chính là một thước đo chuẩn mực cho tinh thần không hòa hợp, hòa giải và chống cộng tới cùng của anh. Tôi hết sức kính nế anh !
Anh Già, cho tôi được gọi ngắn gọn như vậy đi cho gần gũi dù chưa được một lần giáp mặt hay nói chuyện với anh. Tôi kính trọng anh ngoài cái tinh thần của anh ra là ngòi bút sắc sảo mà tôi chỉ là đứa con nít khi đứng cạnh bài của anh. Tôi chỉ là một kẻ võ phu giở thói viết lách nên không thể so với cách viết đầy thâm thúy của anh. Tôi thấy rằng anh đúng là một trong những cây bút bậc thầy mà tôi cần phải học tập.
Ngày hôm qua, nghe tin anh bị bắt, tôi cả đêm thức trắng vì lo âu và thương mến anh. Giờ này tôi có lẽ đang rơi vào  tâm trạng như anh một năm trước đây. Khi anh viết bài biết (2) thì tôi thấy ở anh là cả một thứ trân trọng giành cho tôi. Tôi cảm phục điều ấy ở anh. Tôi cũng biết rằng, những lời nói của tôi là chưa đủ. Nhưng đó là tất cả tình cảm của một người cùng cảnh ngộ với anh chia sẻ cùng anh. Anh và tôi đều cố gắng bí mật và dùng bút danh ở Việt Nam để ẩn mình gần 6 năm trời. Nhưng chúng ta đã bị bắt mà có lẽ tôi biết rằng có lẽ nó cùng chung một lý do. Lý do và nguyên nhân chúng ta bị bắt là để cho những tiếng nói sự thật phải câm lặng trên đất nước của những tên độc tài cộng sản. Ngoài ra, có lẽ chúng ta đã có những điều không nên nói ra ở đây làm chúng ta bị cộng sản lần ra dấu tích. Tôi biết điều đó, anh có lẽ cũng chẳng ngờ được. Nhưng đây chưa phải là lúc tôi nói ra những sự thật đau đớn của công cuộc đấu tranh này.
Anh Già, lịch sử luôn công bằng theo cách nhìn của tôi. Những ai làm thật và đấu tranh thật rồi cuối cùng cũng sẽ được lịch sử tôn trọng. Có người đã từng vu cho ông Thiệu lấy 16 tấn vàng, nhưng rồi lịch sử thế nào chúng ta cũng đã rõ. Chúng ta không thể có tài năng và vị trí của ông Thiệu. Nhưng nếu chúng ta đã thật sự phụng sự quê hương thì dân tộc này không bao giờ bất công với chúng ta. Sớm muộn gì bình minh sẽ tới và trả lại công lý cho dân tộc Việt Nam, cho chúng ta và những ai làm sai lương tâm mình, bán linh hồn cho quỷ để tiếp tay cho cộng sản sẽ có ngày bị trừng trị đích đáng.
Ngày tết dương lịch sắp đến, ngày tết âm lịch của Dân tộc cũng sắp tới. Anh không thể vui vầy cùng gia đình là điều mà tôi rất buồn. Và từ đây trong mạng lưới đấu tranh bằng cây viết tạm thời thiếu đi tiếng nói sắc sảo của anh. Tôi cầu chúc anh chân cứng đá mềm, cầu Mẹ Việt Nam và Hồn thiêng sông núi phù trợ anh qua cơn hoạn nạn để anh sớm quay lại cùng chúng tôi để đứng lên xóa tan chế độ bán nước hại dân cộng sản Việt Nam. Chỉ có vậy đất nước VN mới không còn những xót xa và tủi nhục như những gì anh từng viết. Tôi và tất cả người dân Việt Nam đều luôn nhớ tới anh, đứng bên anh để cùng anh tiến bước.
Anh Nguyễn Ngọc Già, anh có là ai chăng nữa thì những gì anh viết mới là quan trọng chứ không phải cái tên. Tôi viết bài này không phải để trả ơn anh khi anh viết bài về tôi (2) khi tôi bị bắt mà không lâu sau khi vào tù thì anh Trần Quốc Hiền đã in và gửi vào tù cho tôi. Tôi đọc những gì anh viết, anh Nguyên Thạch, bạn tôi Phạm Thanh Nghiên viết thật làm tôi xúc động không cầm nổi nước mắt. Những gì anh viết về tôi không ca ngợi tôi và tôi cũng không cần điều đó. Nhưng anh đã nói đúng về những gì cộng sản muốn bịt miệng tôi. Họ sợ rằng những tiếng nói lên sự thật sẽ càng làm cho người dân Việt Nam đang nằm trong chế độ cộng sản sẽ vùng đứng lên. Một lần nữa tôi cảm ơn anh vì những gì anh đã giành cho tôi.
Anh Già, cho đến giờ phút này chưa ai lên tiếng 100% khẳng định anh đã bi bắt và anh chính là Nguyễn Đình Ngọc. Nhưng điều đó không quan trọng đối với tôi. Nếu anh là Nguyễn Đình Ngọc thì tôi kính trọng anh Già và anh Ngọc chỉ là một người. Nếu có giả sử anh may mắn chưa bị lũ công an bắt thì tôi cũng thầm cảm ơn cả hai con người Nguyễn Ngọc Già và Nguyễn Đình Ngọc, bởi vì những ai bị loài cầm thú cộng sản bắt bớ bịt miệng đối với tôi đều là người đáng được tôn trọng và quý mến dù cho sau đó còn phải cần thêm hành động và thời gian kiểm chứng. Nhưng những gì tôi chứng kiến hơn 6 năm qua anh đã đóng góp cho các phong trào dân chủ , tự do và vạch mặt cộng sản Việt Nam chính là một thước đo chuẩn mực cho tinh thần không hòa hợp, hòa giải và chống cộng tới cùng của anh. Tôi hết sức kính nế anh !
Anh Già, cho tôi được gọi ngắn gọn như vậy đi cho gần gũi dù chưa được một lần giáp mặt hay nói chuyện với anh. Tôi kính trọng anh ngoài cái tinh thần của anh ra là ngòi bút sắc sảo mà tôi chỉ là đứa con nít khi đứng cạnh bài của anh. Tôi chỉ là một kẻ võ phu giở thói viết lách nên không thể so với cách viết đầy thâm thúy của anh. Tôi thấy rằng anh đúng là một trong những cây bút bậc thầy mà tôi cần phải học tập.
Ngày hôm qua, nghe tin anh bị bắt, tôi cả đêm thức trắng vì lo âu và thương mến anh. Giờ này tôi có lẽ đang rơi vào  tâm trạng như anh một năm trước đây. Khi anh viết bài biết (2) thì tôi thấy ở anh là cả một thứ trân trọng giành cho tôi. Tôi cảm phục điều ấy ở anh. Tôi cũng biết rằng, những lời nói của tôi là chưa đủ. Nhưng đó là tất cả tình cảm của một người cùng cảnh ngộ với anh chia sẻ cùng anh. Anh và tôi đều cố gắng bí mật và dùng bút danh ở Việt Nam để ẩn mình gần 6 năm trời. Nhưng chúng ta đã bị bắt mà có lẽ tôi biết rằng có lẽ nó cùng chung một lý do. Lý do và nguyên nhân chúng ta bị bắt là để cho những tiếng nói sự thật phải câm lặng trên đất nước của những tên độc tài cộng sản. Ngoài ra, có lẽ chúng ta đã có những điều không nên nói ra ở đây làm chúng ta bị cộng sản lần ra dấu tích. Tôi biết điều đó, anh có lẽ cũng chẳng ngờ được. Nhưng đây chưa phải là lúc tôi nói ra những sự thật đau đớn của công cuộc đấu tranh này.
Anh Già, lịch sử luôn công bằng theo cách nhìn của tôi. Những ai làm thật và đấu tranh thật rồi cuối cùng cũng sẽ được lịch sử tôn trọng. Có người đã từng vu cho ông Thiệu lấy 16 tấn vàng, nhưng rồi lịch sử thế nào chúng ta cũng đã rõ. Chúng ta không thể có tài năng và vị trí của ông Thiệu. Nhưng nếu chúng ta đã thật sự phụng sự quê hương thì dân tộc này không bao giờ bất công với chúng ta. Sớm muộn gì bình minh sẽ tới và trả lại công lý cho dân tộc Việt Nam, cho chúng ta và những ai làm sai lương tâm mình, bán linh hồn cho quỷ để tiếp tay cho cộng sản sẽ có ngày bị trừng trị đích đáng.
Ngày tết dương lịch sắp đến, ngày tết âm lịch của Dân tộc cũng sắp tới. Anh không thể vui vầy cùng gia đình là điều mà tôi rất buồn. Và từ đây trong mạng lưới đấu tranh bằng cây viết tạm thời thiếu đi tiếng nói sắc sảo của anh. Tôi cầu chúc anh chân cứng đá mềm, cầu Mẹ Việt Nam và Hồn thiêng sông núi phù trợ anh qua cơn hoạn nạn để anh sớm quay lại cùng chúng tôi để đứng lên xóa tan chế độ bán nước hại dân cộng sản Việt Nam. Chỉ có vậy đất nước VN mới không còn những xót xa và tủi nhục như những gì anh từng viết. Tôi và tất cả người dân Việt Nam đều luôn nhớ tới anh, đứng bên anh để cùng anh tiến bước.
Cảm ơn anh Nguyễn Ngọc Già !